17 thg 5, 2010

Một tâm sự về trinh tiết


Chồng ơi, em đã không còn trinh trắng...

,
Đêm tân hôn ngọt ngào, anh đã ôm tôi vào lòng mà thủ thỉ: Vợ yêu, anh tự hào về em. Những nụ hôn nồng nàn của anh, những cử chỉ yêu thương của anh càng làm tôi thấy mình tồi tệ… nước mắt tôi trào ra. Tôi đâu còn trinh trắng như anh tưởng?
                                                                                 
Có những điều mà không phải ai cũng dũng cảm tỏ lòng mình. Tôi vẫn biết, có những chuyện phải dằn lòng để ngủ yên. Giá như tôi đã dũng cảm nói ra từ ngày đầu thì giờ đây tôi đã không phải day dứt với lòng mình như thế!

Chúng tôi yêu nhau ngay từ buổi đầu gặp gỡ. Anh là người đàn ông trầm tính, và rất quan tâm tới tôi. Tôi biết mình đã tìm thấy một nửa của đời mình. Những tháng ngày bên nhau, tôi hiểu anh nhiều hơn.

Anh là người coi trọng giá trị của gia đình và coi trọng trinh tiết. Chúng tôi yêu nhau hơn một năm nhưng anh luôn cố gắng giữ cho tôi, anh không bao giờ vượt quá giới hạn. Tôi sợ mất anh và mất đi mái ấm hạnh phúc sắp có trong tầm tay vì thế tôi đã giấu anh một điều...

Nguồn: giadinh24h.com
Nguồn: giadinh24h.com
Cách đây khoảng 6 năm, khi tôi bắt đầu bước sang tuổi chập chững biết yêu. Mối tình đầu đến với tôi thật bất ngờ. Tôi bị hỏng xe khi đi từ trường về nhà. Và anh ta xuất hiện, giúp tôi sửa xe. Tôi mời anh ta đi uống nước để cảm ơn. Sau lần ấy, tôi nhận lời đi chơi cùng anh. Trái tim của cô gái mới lớn đập loạn nhịp. Tôi lao vào tình yêu với anh như một con thiêu thân. Tôi thường xuyên nói dối gia đình để đi chơi với anh tới khuya mới về.

Tôi yêu anh, cả ngày tôi chỉ nghĩ về anh, tôi không tập trung cho việc học được, chỉ mong đến giờ hẹn để gặp anh ta. Và cái gì đến cũng đến, tôi đã trao đời con gái của mình cho anh. Sau lần ấy, anh ta lặn mất tăm. Tôi gọi điện cho anh ta bao lần đều không liên lạc được. Tôi đau khổ khóc suốt cả tuần liền. Trước mặt bố mẹ tôi vẫn tươi cười nhưng lúc nào ở một mình là nước mắt tôi lại tuôn rơi. Tôi đã sống trong đau khổ, dằn vặt mình suốt năm năm trời. Tôi lao vào việc học, và luôn cảnh giác với tất cả những người đàn ông đến với tôi.

Khi tôi có công việc ổn định, gặp anh rồi yêu anh, nhưng chuyện quá khứ trước đây luôn dày vò tôi trong mỗi giấc ngủ. Tôi quyết định bí mật đi vào TP Hồ Chí Minh để làm phẫu thuật vá màng trinh. Tất cả mọi chuyện của cuộc đời tôi, chỉ duy nhất bạn thân của tôi biết. Cuộc phẫu thuật thành công và tôi nhận lời cầu hôn của anh.

Đêm tân hôn ngọt ngào, anh đã ôm tôi vào lòng mà thủ thỉ: Vợ yêu, anh tự hào về em. Những nụ hôn nồng nàn của anh, những cử chỉ yêu thương của anh càng làm tôi thấy mình tồi tệ. Tôi lặng lẽ đón nhận tình cảm của anh để rồi khi anh chìm vào giấc ngủ, nước mắt tôi trào ra. Mỗi ngày anh đều về nhà phụ giúp tôi việc gia đình, anh rất tâm lý với tôi. Mỗi lần đi liên hoan hay gặp gỡ đối tác làm ăn, anh đều đưa tôi đi cùng. Khuôn mặt anh rạng ngời khi gới thiệu tôi cùng bạn bè. Tôi cũng vui lây theo niềm tự hào của anh.

Trong một lần tôi cùng anh tham dự một buổi liên hoan, tôi đã gặp lại người đàn ông đã lừa gạt tôi. Anh ta tới chào vợ chồng tôi và nhìn tôi chăm chú... Quá khứ trước đây tràn về trước mắt tôi, chồng tôi thấy mặt tôi tái đi, anh sợ tôi bị cảm nên đưa tôi ra về. Từ hôm đó, tôi lo lắng bất an, tôi sợ chồng tôi biết tôi đã dối anh. Sợ một ngày kia còn gặp lại người đàn ông kia… liệu chuyện này có giấu mãi được không?

Tôi yêu anh và tôi cũng biết anh yêu tôi, nhưng nếu tôi nói ra thì tôi sợ mất anh. Chồng ơi! Anh có hiểu cho em không? Bây giờ tôi phải làm gì đây, nếu tôi giữ trong lòng, liệu bí mật kia có ngủ yên không khi anh ta đã xuất hiện. Còn nếu nói ra, liệu anh có rộng lòng với tôi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét